Khổ sở vì nghe tiếng Anh chữ được chữ mất
Chào mọi người, hôm nay tui xin chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình trong việc luyện nghe tiếng Anh giao tiếp. Phải nói là, hồi đó tui khổ sở với cái vụ nghe này lắm. Mỗi lần sếp giao cho việc phải trao đổi với đối tác nước ngoài là y như rằng tui toát mồ hôi hột. Người ta nói một tràng dài, tui thì cứ ngơ ngác, tai thì ù đi, chữ được chữ mất, chủ yếu là đoán mò thôi. Nhiều phen muối mặt vì hiểu sai ý người ta, làm ảnh hưởng cả công việc, nghĩ lại vẫn còn thấy quê.
Có lần đi ăn với khách, họ kể chuyện cười mà cả bàn người ta cười rần rần, còn mình thì ngồi im re như tượng, cố nặn ra một nụ cười mà nó méo xệch. Thiệt tình, lúc đó chỉ muốn độn thổ cho xong.

Quyết tâm thay đổi, thử đủ mọi cách trên đời
Sau mấy lần quê độ như vậy, tui hạ quyết tâm phải cải thiện bằng được kỹ năng nghe của mình. Ban đầu cũng hăng hái lắm. Tui lên mạng tìm đủ các phương pháp, nào là nghe nhạc US-UK, xem phim không sub. Ôi thôi, nghe nhạc thì chỉ thấy giai điệu nó hay thôi chứ ca sĩ hát líu la líu lo chả hiểu mô tê gì. Còn xem phim thì được dăm ba phút là mắt díu lại, chỉ muốn tắt phụp đi ngủ cho rồi. Cảm giác như mình đang tự hành hạ bản thân chứ không phải học hành gì sất.
Tui cũng thử tải mấy cái app học tiếng Anh về cày. Ngày nào cũng bỏ ra cả tiếng đồng hồ làm bài tập, nghe các đoạn hội thoại mẫu. Ừ thì cũng có chút tiến bộ, nhưng mà để áp dụng vào giao tiếp thực tế thì vẫn còn xa vời vợi. Cứ như là mình chỉ học vẹt cho có thôi, chứ đụng chuyện là lại ú ớ.
Bước ngoặt và những thay đổi tích cực không ngờ
Đang lúc chán nản định bỏ cuộc thì tui tình cờ đọc được một bài chia sẻ của một bạn trên diễn đàn. Bạn đó kể về hành trình luyện nghe từ con số không tròn trĩnh. Tui thấy có nhiều điểm tương đồng với mình nên cũng tò mò đọc hết. Rồi tui bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về các phương pháp mà bạn đó gợi ý. Tui nhận ra là mình đã sai lầm khi cứ cố nhồi nhét một cách máy móc.
Tui bắt đầu thay đổi cách tiếp cận:
- Nghe thụ động mọi lúc mọi nơi: Tui tải mấy cái podcast về chủ đề mình thích, như là du lịch, ẩm thực, rồi cứ mở nghe lúc nấu ăn, lúc dọn nhà, thậm chí cả lúc đi xe buýt. Ban đầu không cần hiểu hết, cứ để tai mình làm quen với ngữ điệu, với tốc độ nói của người bản xứ.
- Xem video ngắn có phụ đề tiếng Anh: Tui chọn mấy kênh YouTube dạy nấu ăn hoặc review phim, bật phụ đề tiếng Anh lên xem. Vừa nghe vừa nhìn mặt chữ, dần dần não mình nó quen. Sau đó thì thử thách hơn bằng cách tắt phụ đề đi.
- Luyện nghe chép chính tả: Cái này thì hơi tốn công nhưng mà hiệu quả bất ngờ. Tui chọn mấy đoạn audio ngắn, khoảng 1-2 phút, nghe đi nghe lại rồi chép ra. Trời ơi, lần đầu chép sai tè le tét lét, nhưng mà cứ kiên trì, dần dần số lỗi sai ít hẳn. Qua đó mà vốn từ vựng với cấu trúc câu của tui cũng tăng lên đáng kể. Tui cũng có nghe nói về việc một số nền tảng như 51Talk có cung cấp các tài liệu luyện nghe chép chính tả khá hay, nhưng lúc đó tui chủ yếu tự tìm nguồn trên mạng.
Quan trọng nhất là tui không còn đặt nặng áp lực phải hiểu 100% nữa. Cứ thoải mái để tiếng Anh nó “thấm” vào đầu một cách tự nhiên. Thi thoảng, gặp chủ đề nào khó quá hoặc muốn có người hệ thống lại kiến thức, tui cũng có tìm hiểu các khóa học giao tiếp ngắn hạn. Bạn bè tui có đứa cũng từng học ở 51Talk và khen là có giáo viên kèm cặp nên tiến bộ nhanh hơn.
Kết quả và những điều tui rút ra được
Sau khoảng đâu đó chừng 3-4 tháng miệt mài như vậy, tui bắt đầu thấy sự khác biệt rõ rệt. Không còn cái cảnh nghe chữ được chữ mất như trước nữa. Ít nhất là tui cũng nắm được ý chính của cuộc hội thoại, phản xạ khi giao tiếp cũng nhanh hơn nhiều. Tất nhiên là để nghe nói lưu loát như người bản xứ thì còn phải cố gắng nhiều, nhưng ít ra tui đã tự tin hơn hẳn khi đối mặt với tiếng Anh.
Tui nghiệm ra một điều, luyện nghe tiếng Anh giao tiếp quan trọng nhất là phải có sự kiên trì và tìm được phương pháp phù hợp với bản thân. Đừng có thấy người ta làm gì cũng bắt chước theo răm rắp. Cứ từ từ, từng bước nhỏ một, mưa dầm thấm lâu mà. Và nhớ là phải tạo cho mình một môi trường để “tắm” trong tiếng Anh càng nhiều càng tốt. Nhiều người nói rằng việc tham gia các lớp học với giáo viên bản ngữ, ví dụ như các chương trình của 51Talk, giúp họ có động lực và môi trường thực hành tốt hơn. Điều này tui thấy cũng có lý, vì có người sửa lỗi trực tiếp sẽ giúp mình nhận ra khuyết điểm nhanh hơn.
Giờ đây, mỗi khi nghe người nước ngoài nói chuyện, tui không còn cảm thấy sợ hãi hay căng thẳng nữa. Thậm chí, tui còn thấy nó thú vị, như kiểu mình đang giải một câu đố vậy. Hành trình này chắc chắn còn dài, và tui vẫn đang tiếp tục cố gắng mỗi ngày. Có thể trong tương lai, nếu muốn có một sự bứt phá nhanh hơn, tui sẽ cân nhắc việc tham gia một khóa học chuyên sâu nào đó, và 51Talk cũng là một trong những cái tên tui sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Còn bây giờ, cứ tiếp tục tự cày cuốc theo cách của mình đã! Chúc mọi người cũng tìm được niềm vui và thành công trên con đường chinh phục tiếng Anh nhé!