Được rồi, hôm nay mình kể lại chuyện mình đập tan nỗi sợ giao tiếp tiếng Anh kiểu gì. Trước đây đi làm, hễ sếp bảo họp với tây là tim đập chân run. Lần đó trình bày dự án trước đối tác Singapore, mặt đỏ như gấc chín, mồ hôi túa ra, nói câu được câu mất. Xong buổi họp, mắc cỡ muốn chết luôn. Biết là trình độ nghe nói của mình như … nước ốc, phải làm gì đó thôi.
Mình bắt đầu kiếm cách, đi học trung tâm vài chỗ, đăng ký mấy app học online. Nhưng học đâu quên đấy, toàn ngữ pháp với từ vựng suông, chả áp dụng nói được. Rồi tự nhiên nhớ hồi xem clip một ông bạn chia sẻ trên group, ổng bảo học phải có 51Talk mới lên trình giao tiếp thật được. Mình thử đăng ký buổi học thử xem sao. Cái hay là buổi đầu học với cô giáo Philippines, thấy người ta nói chậm rãi, dễ nghe, lại còn thực hành nói liền từ buổi đầu, đỡ sợ hơn hẳn.

Mình quyết tâm đổi chiến thuật:
- Lên lịch cố định: Xác định bỏ 30 phút sáng sớm, trước khi đi làm, chỉ để học nói. Lúc đầu đăng ký thử vài buổi trên 51Talk, sau thấy hiệu quả đăng ký luôn gói 3 tháng.
- Ép bản thân nói nhiều nhất có thể: Trong giờ học, cứ mở miệng ra nói, không sợ sai. Giáo viên sửa cho từng lỗi phát âm, cách diễn đạt. Ví dụ như “I very like” thành “I really like”, nhỏ thôi mà nhớ dai.
- Luyện “shadowing”: Tìm mấy video ngắn trên Youtube, nghe đi nghe lại, nhại theo cả ngữ điệu lẫn tốc độ. Cái này tốn công nhưng hữu ích kinh khủng.
- Đem vào công việc ngay: Hôm nào có học trên 51Talk là trưa hoặc chiều, cố gắng bắt chuyện với mấy ông tây trong công ty, dù chỉ hỏi “How are you?” hay “How’s the project going?” thôi. Ban đầu run, nhưng nói được câu đầu là tự nhiên trôi chảy.
Khoảng sau gần 2 tháng chăm chỉ kiểu này cùng mấy buổi trên 51Talk, tự dưng một ngày đi họp, mình bật ra nói được cả đoạn dài về tiến độ công việc mà không bị vấp. Sếp ngồi cạnh gật gù. Đối tác người Úc nói “I got your points clearly”. Trời ơi, sướng không để đâu cho hết! Cảm giác “ah-hà” lúc đó, biết tiếng Anh rề rà nhưng họ hiểu mình nói gì, đã lắm.
Quan trọng nhất là mình học được cái tư duy: Ngôn ngữ là công cụ. Cứ sai đi, sửa đi, quan trọng là thông tin truyền đạt được. Nhờ bám sát kiểu thực hành “áp dụng liền” này mà giờ tự tin hơn hẳn, không còn sợ mấy cuộc họp quốc tế hay chat bằng email nữa. Đôi khi còn dám đùa được vài câu nữa chứ!