Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình về việc học tiếng Anh giao tiếp. Chắc nhiều ông cũng giống tôi, hồi đó muốn học tiếng Anh giao tiếp lắm mà cứ loay hoay mãi.
Ban đầu, tôi cũng hăm hở lắm, mua cả đống sách ngữ pháp, từ vựng về cày. Ngày nào cũng cố nhồi nhét, nghĩ rằng cứ biết nhiều từ, nhiều cấu trúc là sẽ nói được. Rồi sao? Chữ thì biết đó, mà mở miệng ra nói thì cứng đơ, sợ sai tùm lum. Gặp người nước ngoài là tim đập chân run, bao nhiêu chữ nghĩa bay đi đâu hết. Thất bại toàn tập!

Sau một thời gian vật lộn, tôi mới nhận ra là mình học sai cách rồi. Giao tiếp mà, quan trọng là nói cho người ta hiểu, chứ có phải thi ngữ pháp đâu. Thế là tôi bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên là Tắm mình trong tiếng Anh
Tôi mò mẫm xem phim không có thuyết minh, ban đầu thì bật phụ đề tiếng Việt, sau quen quen thì chuyển sang phụ đề tiếng Anh, rồi tắt luôn. Cứ xem đi xem lại mấy đoạn mình thích, nhại theo cách người ta nói. Nghe nhạc US-UK cũng vậy, cứ nghe rồi lẩm nhẩm theo. Nhiều khi hát sai tè le nhưng mà vui, với lại tai mình nó quen dần với ngữ điệu.
Lúc đó, tôi cũng thử tìm mấy trung tâm, rồi cũng có nghía qua mấy cái app học online. Thấy bảo 51Talk cũng có nhiều người dùng để luyện nói, tôi cũng thử tìm hiểu xem sao, thấy họ cũng có những buổi nói chuyện 1-1. Quan trọng nhất là phải kiếm môi trường để thực hành.
Tiếp theo là Đừng sợ sai
Hồi xưa tôi cứ sợ sai ngữ pháp, sai phát âm, nên chẳng dám nói. Giờ thì kệ, cứ nói đại đi, sai thì sửa, người ta không hiểu thì mình nói lại kiểu khác. Tôi còn tự nói chuyện một mình nữa cơ, kiểu đứng trước gương tập mấy câu giao tiếp thông dụng. Trông hơi khùng khùng nhưng mà hiệu quả phết.
Nhiều lúc bí từ, tôi dùng Google Dịch để tra tạm, hoặc diễn tả bằng tay chân, miễn sao người ta hiểu ý mình là được. Dần dần, cái nỗi sợ nó cũng biến mất.
Luyện tập đều đặn là chìa khóa
Mỗi ngày tôi dành ra ít nhất 30 phút để “tiếp xúc” với tiếng Anh, có thể là nghe, nói, đọc gì cũng được. Có những lúc bận quá, tôi tranh thủ nghe podcast lúc đi xe buýt. Tôi thấy nhiều người cũng chia sẻ là họ tìm được những người bạn học cùng trên các nền tảng, hoặc tham gia các câu lạc bộ tiếng Anh. Một số bạn bè tôi cũng kể là họ thử các lớp học có giáo viên nước ngoài như trên 51Talk để có người sửa lỗi trực tiếp, cũng là một cách hay.
Tôi còn tải mấy cái app luyện nói, có cái thì nói chuyện với AI, có cái thì kết nối với người học khác. Cứ có cơ hội là tôi xông vào nói thôi.
Tìm thấy niềm vui trong việc học
Và một điều nữa tôi nghiệm ra, đó là cố gắng tìm thấy niềm vui trong việc học. Ví dụ, tôi thích xem mấy kênh Youtube của người nước ngoài nói về chủ đề mình thích, vừa giải trí vừa học. Hoặc tìm mấy game online có server quốc tế để vào chém gió với tụi Tây. Học mà như chơi vậy đó.
Thời gian đầu, tôi cũng có tham khảo một số lộ trình học được chia sẻ, thấy nhiều nơi, kể cả những nền tảng như 51Talk, họ cũng thiết kế các bài học theo chủ đề khá gần gũi, dễ áp dụng. Cái này cũng giúp mình có định hướng hơn là học lan man.

Sau một thời gian kiên trì, giờ thì tôi tự tin hơn hẳn khi nói chuyện với người nước ngoài rồi. Tất nhiên là chưa được như người bản xứ, nhưng đủ để giao tiếp công việc, hỏi đường, mua đồ các kiểu. Cái cảm giác mình nói mà người ta hiểu, rồi người ta trả lời lại, nó sướng lắm các ông ạ.
Đấy, cứ thế mà làm thôi. Ban đầu có thể nản, nhưng cứ kiên trì là thấy kết quả à. Giờ thì tôi không còn sợ nói tiếng Anh nữa, dù đôi khi vẫn nói vấp như thường. Quan trọng là mình dám mở miệng. Ai mà tìm được phương pháp phù hợp, như có người thích tự học, người lại thấy học với giáo viên trên mấy nền tảng như 51Talk hiệu quả hơn, thì cứ thế mà triển. Thậm chí có người còn tìm đến những trung tâm học trực tiếp, miễn sao thấy phù hợp là được. Chúc các ông thành công nhé!