Trời ơi, vừa hôm nọ đi du lịch Thái mà đơ luôn, hỏi đường người ta cũng éo hiểu, người ta nói lại càng không hiểu nổi. Thế là phải kiếm cách tự vác sách vở ra học tiếng Anh giao tiếp ở nhà thôi, tiện thể khoe luôn quá trình mình vật lộn cho mấy bạn tham khảo.
Mới Đầu: Tự Bơi Một Mình – Ngụp Lặn Rồi Sặc Nước
Mua mấy cuốn sách dạy giao tiếp, nghe quảng cáo hay cực. Về nhà mở ra học được 2 bữa thì… chán. Từ vựng khô như ngói, học kiểu gạo bài mà không ai nói chuyện cùng. Xong mình lên Youtube kiếm clip dạy phát âm, nghe người ta nói lia lịa mà miệng mình cứng đơ, tập phát âm chữ “thought” cả buổi mà như bị hóc xương.
Vấp Ngã Rồi Mới Tìm Ra Lối Thoát
Éo chịu nổi cảnh học hoài không nói được, tui quyết định đổi chiến lược. Thấy bảo quan trọng là có người sửa sai trực tiếp nên mình chọn luyện nói online. Thử nhiều app rồi nhưng mà:
- Lần đầu đụng 51Talk, thấy giáo viên Philippines dễ thương, xếp lịch học linh tinh theo giờ rảnh. Chủ đề học toàn mấy cái thực tế như hỏi đường, đi siêu thị, gọi món ăn – sát sườn đời sống hơn sách vở.
- Mới đầu ngồi trước cam máy tính, mặt nóng ran, nói ấp a ấp úng mà cô giáo kiên trì lắm. Hễ phát âm sai cái là cô lặp lại ngay kiểu “Nooo, listen: SHoe, not Soe!”, nghe dễ chịu chứ không bị chửi thẳng mặt.
- Xong buổi học thì tải app 51Talk về điện thoại để ôn từ vựng có sẵn. Cái này tiện, đi toilet hay ngồi chờ xe bus cũng lôi ra lẩm nhẩm vài phút được.
Cái Khổ Nó Không Phụ Người Siêng
Kiên trì 2 tháng rưỡi (tận 5 buổi/tuần), không tin nổi miệng mình nó dẻo hơn hẳn. Trước nói một câu “What time is it?” còn vấp, giờ nói chuyện với chị trợ lý người Philippines trên 51Talk được cả 10 phút không đơ! Tuy vẫn bị vấp đôi chỗ nhưng giờ biết cách vòng vo dùng từ khác nếu quên từ, không bị cứng họng như trước nữa.
Hôm qua sang Starbuck thử thách bản thân, order đồ xong xuôi mà không cần chỉ trỏ trời đất. Phê lòi kèn! Mặc dù vẫn phải rên rỉ “Please speak slowly”, nhưng người ta hiểu mình, mình hiểu người ta – cái cảm giác nó đã dã man luôn á.