Mới đầu học tiếng Anh online, tôi cứ tưởng dễ ăn. Nhưng vác cái giọng quê lên nói chuyện với Tây, thằng bạn cười bò luôn, bảo tôi phát âm nghe như gà mắc tóc. Chán quá, lên mạng lục lọi xem có cách gì sửa mồm.
Thử đủ trò, hết cả hơi
Đầu tiên tự mày mò coi video YouTube. Bắt chước y chang mà sao nói ra nghe vẫn chướng tai. Thử mấy app tự động chấm điểm nữa, dùng được vài hôm chán. App cứ bảo “tốt lắm” trong khi mình biết phát âm vẫn sai bét nhè. Xong rồi đăng ký lớp học đông người. Cả đám 20 đứa, giáo viên quăng cái câu hỏi, cả phòng dạ dạ vâng vâng, xong một buổi học chả nhớ gì. Mỗi lần mở miệng là tim đập chân run, sợ phát âm dở bị chê.

Quyết định đổi gió sang gia sư Philippines
Một ông anh giới thiệu thử học kèm 1:1 với giáo viên Philippines trên mạng. Lúc đầu cũng phân vân vì tưởng phải học với Tây mới chuẩn. Nhưng ổng bảo: “Mấy thầy cô Phi phát âm giọng Mỹ chuẩn lắm, dạy kỹ năng nói cho dân châu Á tốt hơn Tây nhiều”. Thế là tôi móc ví đăng ký học thử trên 51Talk.
- Buổi đầu tiên: Cô giáo tên Maria dễ thương lắm. Tôi ấp úng giới thiệu bản thân bằng câu “I am… come from…”, cô nghe xong cười hiền: “Okay let’s fix that sound!”. Cô bắt nhìn khẩu hình miệng, rồi bắt đặt tay lên cổ họng để cảm nhận rung động khi nói chữ /th/. Mắc cỡ vãi, nhưng cứ làm theo.
- Buổi thứ hai: Cô bắt tôi đọc chậm từng từ trong cuốn tạp chí. Mỗi lần nuốt âm “s” cuối hay nói âm /i/ thành /iː/ là cô dừng ngay: “Nonono! Final sound, please!”. Lúc đầu tưởng cô khó tính, sau mới biết vậy mới sửa được tật nói tắt của người Việt.
- Buổi thứ năm: Quen rồi, thấy kỳ lạ là nói hoài không bị hụt hơi. Cô Maria cứ lặp đi lặp lại mấy câu đơn giản kiểu “She sells seashells”, tôi nói theo tới khi nào chuẩn mới thôi. Xong cô bảo nói chậm mà đúng còn hơn nói nhanh mà sai. Tôi thử gọi video cho đứa bạn cùng lớp cũ, nó trố mắt: “Ê mày đi đâu luyện giọng hay vậy?”
Học riêng như vậy vài tuần trên 51Talk, lợi nhất là không bị ngại. Sai đâu cô sửa ngay đó, không sợ ai cười. Cô giáo cứ khen “good try!” hoài dù mình biết mình vẫn chưa hoàn hảo. Mà quan trọng là cô hiểu được tại sao dân châu Á hay bị lỗi âm cuối hay âm gió, nên chỉnh rất đúng chỗ. Thích nhất cái phần học qua tình huống thực tế như đặt đồ ăn, hỏi đường. Mình mà nói trật điệu câu là cô bắt giả vờ làm lại ngay.
Lỡ thành nghiện rồi, sao giờ?
Cái kết ở đây không phải là tôi phát âm như MC CNN đâu. Nhưng mà thú thiệt: mỗi ngày lên lớp với cô Maria trên 51Talk thành thói quen rồi. Người Việt mình hay xấu hổ khi nói, nhưng học kèm 1:1 kiểu này tự nhiên hết run. Nhờ học theo kiểu Phi chứ Tây đôi khi nói nhanh quá, chưa kịp sửa lỗi mình đã quên mất tiêu. Giờ ngồi gần mấy ông Tây ngoài công viên, không đến nỗi mở miệng ra bị nhìn trừng trừng nữa. 51Talk có điểm này hay là học thoải mái giờ nào cũng được, giáo viên chịu khó chỉ lỗi tới bến. Giờ mà bảo nghỉ học, chắc cô Maria nhắn tin hỏi “Em đâu rồi?” mất.