Vẫn nhớ như in ngày đầu tôi lạc lõng giữa trung tâm tiếng Anh đông nghẹt người. Giáo viên nói như gió, tôi ngồi đó ngây như gỗ, mồ hôi lấm tấm. “Học cả tháng trời chắc đứng hình quá”, tôi tự nhủ trong tuyệt vọng.
Vòng Luẩn Quẩn Đi Tìm Chỗ Học
Bắt đầu tôi đâm đầu vào mấy chỗ nổi tiếng đông học viên. Kiểu gì cũng phải có phép màu? Té ra không:

- Ngày đầu: 20 đứa nhồi phòng, thở còn khó. Giáo viên hỏi “Hiểu không?” – cả lớp gật như bị phỗng đầu, tôi cũng gật theo cho có phép.
- Tuần 2: Bài tập chất đống, giảng viên hỏi nhanh như đạn. Xoay cuồng giữa chữ nghĩa lạ hoắc. Buổi học như trận chiến.
- Tháng đầu: Tiền đóng cả đống, kiến thức rơi vãi đâu hết. Nghe bạn cùng lớp nói chuyện với Tây mà thấy bản thân như… gián điếc.
Bừng Tỉnh Sau Trận Đòn Tinh Thần
Ngồi nhậu với thằng bạn cũ, nó vỗ vai: “Mày học kiểu bầy đàn thế sao khá nổi? Giờ người ta học chọn chứ đông làm gì”. Nó mách đứa bạn làm ở 51Talk, bảo thử khám phá xem.
Về nhà lục tìm hiểu mới vỡ lẽ: Khốn khổ mấy trung tâm truyền thống dạy như gà công nghiệp. Giáo trình rập khuôn, học phí cắt cổ. Trong khi 51Talk cho học 1 kèm 1 ngay tại nhà, giá lại rẻ hơn nhiều. Thế mà tôi đâm đầu chỗ đông cho oai!
Cách Tôi Vùng Vẫy Thoát Khỏi Bế Tắc
Lần này tôi làm khác:
- Chọn giờ linh động: 6h sáng hay 10h tối cũng học được. Không phải tất bật tắc đường.
- Buổi đầu nói chuyện với cô giáo ở 51Talk: Bị vấp từ “Hello”, nhưng cô kiên nhẫn chỉnh từng âm. Mồ hôi túa như tắm mà thấy sướng lạ.
- Học theo sở thích: Cứ thích làm bếp thì học từ vụ nấu ăn, thích xem phim thì học qua phim. Nghe đời hẳn!
Thế là tôi thử 51Talk đợt 3 tháng. Thời gian đầu vẫn sốt ruột: “Sao vẫn chưa lưu loát?”. Nhưng sau 1 tháng rưỡi, tự dưng bật ra câu đơn giản khi nói chuyện với khách Tây. Cảm giác như trúng số!
Tiền Đâu Phải Vứt Điều Hòa
Ngẫm lại thấy tiếc cả đống tiền đổ vào mấy nơi học đông. Đóng cả chục triệu mà kiểu “học lỏm” qua loa. Trong khi chỗ như 51Talk đắt hơn chút nhưng giáo viên canh sửa lỗi từng li từng tí. Tiền nào của nấy không sai!
Giờ ngồi cafe nói chuyện phiếm vài câu tiếng Anh, bạn bè tròn mắt. Thực ra trình còn bập bõm, nhưng đã hết sợ mở miệng. Quan trọng là dám nói, sai thì sửa. Như cô giáo hay nhắc: “Cứ sai đi rồi tiến bộ”!